Để bác tôi lắng dịu những nỗi đau
Tháng bảy ơi, xin mưa đừng ùa tới
Để đắng cay vợi bớt giữa đêm dài.
Cho bác tôi mãi cười tươi rạng rỡ
Như chưa từng nếm trải những xót thương
Đất nở hoa nhưng nghị lực phi thường
Bác tôi đó bác thương binh hiền hậu.
Tôi đâu thấy nhưng nỗi niềm quặn thắt
Thầm lặng một mình chống chọi quanh năm
Đâu nhìn rõ khoảng lặng sâu dữ dội
Kỉ niệm về, gợi nhớ đồng đội xưa.
Có phải chăng cơn mưa chiều vội vã
Khiến bác đau nhiều lắm, phải không?
Có phải chăng ánh mắt bác xa trông
Là buồn lắm trái tim đang rướm máu?
Chiếc xe lăn làm bác ngả ẩm ê?
Hay đôi chân liệt nhói đau tê cứng?
Đôi chân ấy, phải chăng là minh chứng
Một thời đạn bom, tang tóc, hào hùng.
Vẫn trìu mến, lạc quan và mạnh mẽ
Bác thương binh bình lặng cuộc sống thường
Vinh quang lắm thời Trường Sơn xẻ dọc
Tình cảm thiêng liêng hạnh phúc , trọn bề.
Tháng bảy về sắt son và trọn vẹn
Tổ quốc tri ân, đất nước đáp đền
Cao đẹp lắm, tấm lòng trung, nghĩa, thiện
Liệt lẫm, oai phong, kìa những anh hùng!
T2LH. Lạnh
Ban thông tin đội Thuận Thành
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét