Thời
gian cứ đều đặn chảy trôi trên đôi vai chúng tôi - những thanh niên mang màu áo xanh tình
nguyện Sư phạm. Thêm một tuần nữa trôi qua trong chuỗi thời gian sinh hoạt của đội tại làng trẻ SOS, chúng tôi lại ghi trong tim nhiều hơn nữa những
kỉ niệm về các em - những tâm hồn vô tư mà cũng rất đỗi mong manh. Thêm thời
gian để chúng tôi thêm yêu thương và thấu hiểu các em….
Chúng
tôi đã có những buổi đầu đầy bỡ ngỡ và cảm thấy hơi khó bắt nhịp với các
em nhưng không lúc nào sự nhiệt huyết trong chúng tôi ngừng lại. Chúng tôi luôn háo hức được mang đến những điều mới mẻ cho các em qua từng buổi dạy và học cùng các em. Mỗi giáo viên tương lai như chúng tôi đều thực sự cảm
thấy vui vô cùng khi các em tỏ ra thích thú hơn với việc học. Chỉ sau mấy tuần ở đây, tình cảm mà các em
dành cho chúng tôi đã khác nhiều, các em sẵn sàng chia sẻ với chúng tôi những tâm sự, những khó khăn
mà các em gặp trong cuộc sống; các em cũng không lén giấu chúng tôi những bài tập
trên lớp mà cô giáo giao cho như hôm đầu vì các em ngại bài khó, ngại học nữa.
Bên cạnh nhiệm vụ chính là dạy các em học, chúng tôi cũng rất chú ý đến việc tổ chức cho các em những hoạt động tập thể để các em có dịp gần gũi nhau hơn, gắn bó và đoàn
kết hơn nữa. Chiều thứ 7 tuần vừa qua, được sự đồng ý của ban Quản lí, của các
mẹ, chúng tôi đã có một buổi giao lưu bóng đá giữa các em nam trong các
gia đình với nhau và với cả các tình nguyện viên của đội chúng tôi. Một buổi chiều thật nhiều cảm xúc. Ban đầu, chúng tôi nghĩ sẽ chơi vừa sức với mong muốn cho các em
giành chiến thắng để các em vui và chúng tôi cũng có cơ hội đãi kẹo các em. Nhưng khi tiếng còi của trọng tài cất lên thì quả thực các em nhỏ khiến chúng
tôi vô cùng bất ngờ. Các em kết hợp với nhau vô cùng ăn ý như những cầu thủ thực thụ vậy : chuyền bóng cho nhau thật điệu nghệ và giữ bóng cho đội mình cũng thật tài tình. Trong khi đó, chúng tôi không thể nào có được bóng. Bên
ngoài sân, lực lượng cổ động vô cùng đông đảo đã liên tục hò hét cổ vũ cho hai đội. Tỉ số kết thúc trận đấu là 2 - 0 nghiêng về đội trẻ em. Đội thua sẽ phải khao đội thắng thật nhiều bánh kẹo và thế là tất cả chúng tôi lại có bữa liên hoan thật vui vẻ. Chúng tôi đều cảm
thấy rất vui khi nhìn thấy nụ cười sảng khoái trên gương mặt đỏ bừng bừng
và nhễ nhại mồ hôi của các em. Thực sự, tất cả chúng tôi đều đã là những người chiến thắng rồi.
Tối đến, những căn phòng nhỏ nơi Kí túc thân quen lại rôm rả hơn bao giờ hết. Sau mỗi buổi sang làng trẻ về, chúng tôi lại chia sẻ với nhau những
câu chuyện hài hước mà chúng tôi được nghe, được chứng kiến trong mỗi nhà. Đó có thể là sự ngây ngô đến buồn cười của các
em, đó có thể là những câu văn các em viết còn vụng dại và ngô nghê, đó cũng có thể là những mong muốn, những tưởng tượng vô cùng ngộ nghĩnh và đáng yêu của các em. Có em tưởng tượng mình
là Ironman cứu giúp mọi người lại có em tưởng tưởng cả việc Mị Nương lấy Quang Tèo(@@). Rồi có em ước
cho thế giới hòa bình, ước mình học giỏi và… ước "mẹ" - người đã nuôi em và các
anh chị trong nhà của em luôn luôn được vui
vẻ, có sức khỏe thật tốt...Thực sự, điều chúng tôi mong mỏi
đó là làm sao cho tất cả các em đều giữ được một tâm hồn trong sáng, giàu lòng yêu thương, đều giữ được cho riêng mình những ước mơ và động lực học tập tốt để sau này các em có thể bước vào cổng
trường đại học, để tương lai của các em tươi đẹp hơn.
Thứ
năm 18/7, chúng tôi cũng tổ chức một buổi giao lưu với các bạn đội Trường - Phường cùng một số thành viên đội Tiếp sức Mùa thi. Thực sự đó là một buổi tối vui vẻ
và đáng nhớ trong đợt tình nguyện hè này. Chúng tôi trao nhau
những lời ca, tiếng hát thân tình để quên đi những vất vả, mệt nhọc của công việc
tình nguyện; chúng tôi cùng nhau chơi những trò chơi tập thể đầy vui nhộn : “Cô Ba, cậu Bảy”, “Ếch nhảy xuống ao”…Tất cả đều nhìn
nhau và ôm bụng cười thật sảng khoái. Tiếng cười rộn vang cả một góc Kí túc xá nhỏ. Những giây phút đó quả thực vô cùng đáng quý.
Chúng sẽ trở thành những kỉ niệm đẹp để chúng tôi nhớ về nhau mỗi khi nhớ lại mùa hè xanh yêu thương này, giống như nhà thơ Chế Lan Viên đã từng tâm sự : “...Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở - Khi
ta đi, đất bỗng hóa tâm hồn...”.
Thêm thời gian để chúng
tôi thêm yêu thương, trân trọng và thấu hiểu nhau hơn…Dường như niềm tin và tình yêu thương ngày càng đong đầy mỗi trái tim chúng tôi...
20/7/2014
Ban Thông tin đội Làng trẻ em SOS
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét