Tất cả như chỉ mới ngày hôm qua, hôm kia thôi – chúng tôi ra quân trong
tiết trời dịu mát bởi cơn mưa mùa hạ chợt ngang qua. Hôm nay, trời lại chợt hửng nắng – nắng của mùa hè tình nguyện, mùa hè yêu thương tỏa sáng
trong mỗi thành viên đội SOS chúng tôi. Một tháng tình nguyện sao mà nhanh quá
vậy, nhanh như một giấc mơ nhưng lại chẳng dễ phai nhòa chút nào...
Vẫn là con đường nhỏ xinh ấy, vẫn hai hàng cây thông xanh rì đung đưa trong
gió ấy, vẫn giàn hoa giấy nở đỏ rực hồng
rực một góc sân ấy... Con đường, hàng cây, giàn hoa đó ngày nào chúng tôi cũng đi
qua, cũng ngắm nhìn với niềm vui sướng hân hoan trong mỗi sáng mỗi chiều để đến
làng trẻ SOS rồi vào từng ngôi nhà xinh xinh để cùng học tập, cùng trò chuyện,
cùng vui chơi với các em. Cảnh vật vẫn thế, mọi thứ vẫn y chang như lúc đầu tiên
chúng tôi bước vào làng trẻ chỉ có điều tâm trạng và cảm xúc của chúng tôi lúc
này đã thật khác.
Nỗi buồn, sự tiếc nuối, niềm lưu luyến đang dâng đầy, đang lan
tỏa và hiện hữu trên mỗi gương mặt mỗi đứa chúng tôi. Hôm
nay chính là ngày tổng kết đợt tình nguyện hè của chúng tôi...Thế mà, hôm nay đã phải xa thật rồi...Chúng tôi phải chia tay với
làng trẻ, chia tay các mẹ, các dì và các em – những người
đã coi chúng tôi như những thành viên trong gia đình với niềm yêu thương, chia sẻ thân thương nhất,
chân thành nhất. Mỗi thành viên trong đội đều không muốn có giây phút này nhưng “ bữa tiệc
vui nào rồi cũng phải có hồi kết”. Mặc dù rất buồn, rất lưu luyến nhưng tất cả chúng
tôi đều kìm nén cảm xúc đó lại để làm sao tổ chức một buổi chia tay với các em một
cách vui vẻ, ấn tượng nhất và để lại nhiều kỉ niệm đẹp trong miền kí ức, trong tâm
trí, trong trái tim các em khi nghĩ về chúng tôi.
Tất cả đã cùng nhảy, cùng hát vang, cùng nhau chơi những trò chơi thật sôi động. Những nụ
cười chợt nở hoa rạng rỡ trên gương mặt của các em. Nhìn các
em mà thấy yêu quá quá đi thôi! Sự ngây
thơ, trong sáng, hồn nhiên trong tâm hồn khiến các em như những thiên thần nhỏ
với đôi cánh của tình yêu thương và khát vọng vươn lên. Các em đã chắp cho chúng
tôi đôi cánh thần tiên để trở về kí ức tuổi thơ của mình thuở nào.
Không khí vui tươi, náo nhiệt, rộn rã ấy rồi cũng phải nhường chỗ cho nỗi buồn, sự
lưu luyến khi chúng tôi nói lời chia tay. Các em chạy ùa về phía chúng
tôi, sà vào lòng như muốn ôm chặt lấy thời gian không cho trôi đi. Tất cả đang
trân trọng, nâng niu từng giây từng phút quý báu bên nhau. Ở góc nào đó đã có
tiếng thút thít, sụt sùi khiến chúng tôi không thể kìm nén nổi những giọt nước mắt. “ Sao các chị về sớm
thế ?"; "Các chị không sang dạy chúng em nữa ư ?"; "Em muốn các chị ở lại với tụi em
cơ!"; "Em không biết đâu, em không cho các chị về đâu!...”... Những câu nói, những câu hỏi ấy cất lên trong
tiếng nấc nghẹn ngào khiến chúng tôi cũng phải òa khóc theo như con nít vậy.
Các em cứ quấn lấy chúng tôi, bám chặt vào tay như sợ nếu buông tay ra thì các
chị sẽ đi mất...
Chỉ mới được một tháng, thời gian tiếp xúc với các em chưa thật nhiều
nhưng hôm nay điều khiến chúng tôi vô cùng xúc động và bất ngờ là các em lại dành tình cảm và yêu thương cho mình nhiều đến vậy. Tình cảm của các em khiến mỗi chúng tôi
như nhận ra rằng mình đã làm được điều gì
đó cho các em và đối với chính bản thân mình. Sợi dây kết nối trái tim với trái
tim đã đưa chúng tôi và các em đến gần nhau hơn, yêu thương, quý trọng lẫn nhau
hơn. Cảm ơn các em, cảm ơn những tình cảm các em dành cho các chị nhé!...
Những cái ôm, những cái vẫy tay đã chia chúng tôi và các em về hai ngả nhưng có một thứ không gì chia đôi được đó là tình cảm của tất cả chúng tôi dành cho nhau. Trái tim các em luôn hướng về chúng tôi cũng như hình ảnh các em luôn ở trong
tâm trí mỗi chúng tôi vậy. "Các em à! Buổi chia tay này không phải là kết thúc,
các chị vẫn sẽ trở lại với các em, vẫn sẽ luôn hướng về các em..." Đó là điều tất cả
thành viên đội SOS chúng tôi muốn nói với các em...nhưng lại chẳng thể nói ra được...
25/7/2014
Ban Thông tin đội Làng trẻ em SOS
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét