Một
mùa tình nguyện đã qua, một mùa nắng rát màu áo xanh đã cho tôi rất nhiều điều.
Ngày về, tôi chợt thấy mọi thứ chóng vánh, cứ nhẹ nhàng mà thấm ướt cả trái tim. Những giọt
nước mắt, những cái ôm như để thay cho lời muốn nói “đừng rời xa nơi ấy”...
Nhớ lại quãng thời gian qua, tôi tự hào lắm khi được là sinh viên tình nguyện của
“Nông thôn 1”. Chúng tôi đã cùng nhau làm đẹp, làm xanh hơn môi trường, cùng
tổ chức nhiều hoạt động bổ ích cho các em học sinh : hội thao, ngày hội tái chế,
xếp hình bản đồ đất nước... Cũng vừa mới hôm qua thôi chúng tôi còn cùng nhau xúc đất, dọn cỏ; cùng nhau xách nước, thổi cơm; ... mà hôm nay, tất cả bao nhọc nhằn ấy đã chỉ còn là những kỉ
niệm, những hạt giống tâm hồn chúng tôi cất giữ và nâng niu để gieo trồng ở mảnh đất tương lai tươi sáng.
Học sinh giúp chúng tôi chuyển đồ ra xe.
Nhìn
lại chặng đường đã qua, những buổi lên lớp sinh hoạt với bọn trẻ sao quá đỗi ngắn
ngủi : mới quen đó, mới thân đó, mới thương yêu đó mà giờ tất cả đã phải chia xa rồi! Có quá
nhiều tiếc nuối và tình cảm lưu luyến với nơi đây...Từ sáng sớm, lũ trẻ đã có mặt
ở Ủy ban xã để tiễn chúng tôi về. Chúng cứ ôm lấy cánh tay, khẽ dụi vào tấm áo
xanh ướt nước mắt. Tài sản giá trị nhất chúng tôi mang theo khi rời nơi đây là những lọ cá cảnh, những chậu cây
mười giờ hay những tấm thiệp tự làm với những dòng chữ nắn nót, những món quà nhỏ xinh...Đó là tất cả tình
cảm lũ trẻ dành cho mỗi chúng tôi - những người lạ tự bao giờ đã như anh, chị ruột
thịt của chúng. Chúng tôi gói lại tất cả yêu thương, tất cả luyến lưu, tất cả kỉ niệm với nơi đây rồi cất thật cẩn thận vào ngăn nhỏ trong trái tim mình để làm hành trang trở về. Ngồi trên xe, chúng tôi chuyền tay nhau những
bức thư của các em, đọc cho nhau nghe những dòng tâm tình của các em. Đứa nào đứa nấy cũng đều thút thít cả, bùi ngùi chẳng nói nên lời. Có lẽ
chúng tôi đã quá xúc động trước những hạnh phúc giản dị ấy...
Những cái ôm thắm tình đồng đội, thầy trò.
Đội
trưởng ôm tôi mà tôi thấy lòng mình nghẹn ngào vì nhiều thứ tình cảm thật khó nói, thấy mình
thực sự đã trưởng thành với đôi vai đầy trách nhiệm. Ngày mai thôi, khi là sinh
viên năm thứ 3, tôi tin rằng mình sẽ hoàn toàn khác với hình ảnh rụt rè, thiếu
niềm tin, thiếu tinh thần trách nhiệm của hai năm trước. Cảm ơn những người anh
em, cảm ơn học sinh của tôi, cảm ơn mùa hè tình nguyện đã cho tôi được cháy hết
mình, sống nhiệt tình và được yêu thương trọn vẹn đến thế!!...
Ai cũng bịn rịn không muốn rời xa.
Những
người đồng đội của tôi ơi, tôi sẽ chẳng thể nào quên những bữa cơm đạm bạc
nhưng vui như nhà có cỗ, những chiều tắm chung được kì lưng tập thể, những tối
“đêm rét chung chăn”,... Tôi sẽ lưu giữ mãi hình ảnh những chàng, những nàng hay hay nói hay cười, hay pha trò nghịch ngợm... Tất cả sẽ là khoảng trời để nhớ, là
dấu ấn tuổi thanh xuân của tôi. Một ngày chung sống, mãi mãi là anh em phải không...
Cả bầu trời của “Nông thôn 1” là đây!
23/07/2014
Cá Mắm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét